Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Trí khôn của Tony

Trí khôn của Tony

Thời Tony vừa tốt nghiệp, lượng sinh viên ra trường còn ít, nên Tony và đồng bọn nghĩ mình ghê gớm lắm. Đứa nào mới rời đít khỏi ghế nhà trường không vậy. Nghĩ mình hạc hành thế này thế kia phải bước vào những tập. đoàn lớn như Boeing Airbus. Kỳ vọng lớn nên vào làm công ty nào cũng thấy không hài lòng, ba bữa là nghỉ. Lương thấp nghỉ, môi trường không có nói tiếng Anh-nghỉ, sếp xấu nhìn nhức đầu-nghỉ, đồng nghiệp hôi nách cũng nghỉ. Một trong những đề tài bọn mình lúc đó hay cafe là để nói xấu sếp. Mấy nhóc chỉ hơn 20 tuổi đầu nhưng nghĩ mình khôn, còn ai cũng ngu (mà lại làm sếp, chỉ đạo mình akkaa). Thường mà những ai nói người khác ngu thì chính bản thân họ chưa trưởng thành, dù tuổi lớn thế nào. Vì trí tuệ và vốn sống chỉ có vậy, nên thấy không giống ý mình là khó chịu, chê ngu, chê dốt. Nhưng cũng nên thông cảm. Ai cũng cần có 1 thời bé dại để lớn lên.

Trong khi chờ đợi những tập đoàn lớn tuyển dụng để nói dối rồi trốn đi phỏng vấn, việc kiếm 1 cty tư nhân vào làm đỡ cũng là một giải pháp khôn. Nên đứa
nào ngồi nhà chờ việc thì sẽ bị đồng bọn chê ngu. Nói đi làm đại đi, kiếm đại việc gì đó làm, kiếm vài triệu tháng chơi, rồi chỗ nào ngon kia đồng ý nhận thì kiếm lý do nghỉ. Nên phỏng vấn công ty tư nhân nào cũng giả bộ hứa hẹn, kiểu em sẽ gắn bó công ty mình đến suốt cuộc đời, hay em sẵn sàng bảo vệ công ty mình bằng máu của em. Em ngưỡng mộ anh, em ngưỡng mộ chụy. Nhưng có chỗ ngon là lật đật xin nghỉ liền, nói gia đình em có việc, em phải về quê. Hay em phải hạc lên cao nữa. Hay em bị bệnh nhức đầu kinh niên, phải nghỉ làm để chữa. Chỉ tội mấy công ty tư nhân kia, họ cứ nghĩ bọn này nói thật, chia tay ngậm ngùi, dặn dò tùm lum, chúc em này nọ…Thiệt đúng ngu luôn.

Trong lúc chờ mấy cái cỡ như Boeing tuyển dụng, Tony cũng xin việc làm đỡ với suy nghĩ thật khôn ấy. Nào công ty TNHH Hoàng Hôn, TNHH Lam Chiều Tím Biếc, nhiều đến nỗi giờ chả nhớ hết. Công ty khá được 1 tháng, còn thông thường là 1 tuần. Chỉ có 2 công ty để lại ấn tượng nhứt. Công ty đầu có sếp nữ. Cả đám nhân viên mới vô suốt này nói bà ngu, cái gì cũng nói ngu cho được. Chụy ấy thì đâu có thừa nhận, ngày nào cũng xoen xoét cãi lại " chuỵ ứ chịu đâu, chuỵ khôn lắm nhé...".Thế là sinh nhật của chụy, tụi nhân viên trẻ tụi mình tặng cho 1 kg muối i ốt. Bọn này nói thêm, ai tặng gạo vào muối tức ý muốn chuỵ sung túc đấy. Thế là chụy vui sướng khôn xiết, ngày nào cũng lấy muối ra ăn. Nhưng đâu được 2 tuần thì chụy kêu cả bọn vào phòng, đóng cửa cái rầm, bảo " Hôm qua xem tivi, có câu khẩu hiệu là hãy dùng muối có chứa i ốt để phòng bệnh đần độn, chuỵ hiểu ra rồi nhé. Mấy người nói chuỵ vậy sao, chuỵ hận mấy người, chuỵ hận, chuỵ hận, mấy người hãy đi đi "( chị này xuất thân là diễn viên đoàn cải lương Hương Mùa Thu dưới Cà Mau, chuyên đóng vai đào mùi). Nhưng tụi này nghĩ muối thấm vào người chị 2 tuần nên chị đã thông minh lên. Thế là Tony và đồng bọn bị đuổi việc.

Qua cty thứ 2 thì đâu được 2 ngày thì đồng bọn phát hiện ông sếp cũng ngu nốt vì ổng không biết dùng máy scan và phát âm tiếng Anh buồn cười vãi. Fax mà đọc là phắc, suốt ngày nhắc nhở "Lan ơi em phắc cho anh chưa, em bận thì nói cái Tuyết nó phắc giùm, rồi sao sáng giờ chưa phắc Hồng Kong, phắc Pháp, phắc Mỹ....". Người ngoài nghe tưởng cái Lan là đứa lăng loàn xuyên quốc gia. Thế cũng là sinh nhật của ông ấy, anh em trong phòng bèn cùng nhau tặng ông ấy 1 hộp sữa có chứa DHA. Ông ấy cũng lại vui mừng khôn xiết, sáng chiều đều lôi ra uống. Uống mãi đến 1 tháng sau, lòi ra miếng giấy dưới đáy lon ghi rõ "sữa có DHA giúp thông minh", ông ấy hiểu ra nên kêu cả phòng lên. " Các em phải rời công ty trong vòng 7 phút" - he said. " Em có thể rời công ty trong vòng 6 phút"- said Tony. Nói qua nói lại một hồi kiểu game show thì Tony nói " Em có thể rời trong vòng 1 phút". . Ông ta giận dữ " mời em rời".

Thế là lại bị đuổi việc. Gọi í ới đồng bọn, tao bị đuổi rồi nè, đi cafe đi. Và đồng bọn nói chờ tao chút, để kiếm gì vô chọc sếp cái đã. Đâu 1 tiếng sau thì cả bọn bị đuổi việc sạch trơn, ra Hồ con rùa uống cafe rồi đi hát Karaoke inh ỏi.



480 USD ++

480 USD ++

“ Cháu xin chào Tony Buổi Sáng! Cháu làm hướng dẫn viên du lịch. Lần gần đây nhất cháu dẫn khách đi may áo dài. Cháu được giới thiệu tới một nhà may theo cháu thấy cũng khá ổn, khách rất thích. Nhưng có điều là nếu ai dẫn khách tới sẽ hưởng 10% hoa hồng. Ban đầu cháu thấy việc này cũng bình thường. Cháu lo lắng không biết việc nhận số tiền đó có làm cháu dần dần sẽ hình thành thói quen xấu ( như chỉ dẫn khách tới cửa hàng duy nhất đó thôi) hay không ( dù sản phẩm cung cấp cho khách không phải là tồi). Cháu rất mong sẽ nhận được câu trả lời của chú!”

Tony trả lời: Vui lòng gọi dượng xưng con cho nó Nam Bộ. Vì tui gốc Cần Thơ nghen cô nương. Việc điểm du lịch gửi lại 10% cho hướng dẫn là bình thường. Có tiền mới có động lực làm việc. Chỉ sai khi dịch vụ hàng hóa ở đấy kém mà mình ép khách vô cho được. Hay chủ động gửi giá, áo dài 1 triệu chứ nói cửa hàng báo giá cho khách 2 triệu, rồi mình ghé lấy sau. 10% là hợp lý cho ngành dịch vụ, ở nước ngoài người ta cũng boa 10-15%, mình biến tướng nó mới ra tiêu cực.

Còn việc sử dụng 10% đó thế nào là tùy mình, ngay cả khách hỏi mình cũng nói luôn, chả sợ. Kêu cửa hàng cắt thẳng vào giá cho khách, hay lấy rồi cho lại khách hay mình cất, đều được. Giống như tiền tip. Đưa thì lấy thôi, miễn là phải phục vụ cho tốt. Không sĩ diện nhưng cũng không chụp giật.

Kể nghe chuyện cũ. Thời còn sinh viên, có lần dượng đưa đoàn khách Nhật đi mua ở 1 cửa hàng gốm sứ. Khách mua 200 USD và hướng dẫn được 20 USD. Xong dượng nhận, ra khỏi cửa hàng, gửi lại 20 đô này cho khách, nói tiền hoa hồng của hướng dẫn đó, tao gửi lại mày. Khách rú lên từng hồi vì sung sướng, trước khi ra sân bay về nước, gửi lại 1 lá thư. Trong thư viết “ Tụi tao xúc động vì cách mày thể hiện, có 20 USD mà mày cũng đưa lại. Mày lại quá đẹp trai và ăn nói có duyên. Tao và bạn bè sẽ quay lại đất nước này vì Việt Nam có những người dễ thương như vậy”. Kèm theo 500 USD.

Hỏi, qua hành động trên, Tony và đất nước của anh ấy đã lãi được bao nhiêu đô?

( Đề thi hạc sinh giỏi dành cho hạc sinh tiểu hạc năm 2020)



Lời thề Hippocrates

Lời thề Hippocrates

Mấy năm trước, một đệ tử tên Bình đến tạm biệt anh Tony về Đắc Nông làm việc. Bình lúc đó vừa tốt nghiệp bác sĩ ĐH Y khoa, và quyết định về quê chứ
không bám trụ Sài Gòn. Nó nói em thi trường y, thật ra là không đủ điểm nếu không được ưu tiên. Nên em phải về, chính cái chữ "miền núi" đó đã giúp em có một cơ hội vào giảng đường. Rồi sau vài năm nữa, nếu muốn học tiếp thì có thể em lên lại Sài gòn, thì cũng không muộn anh há. Mình nói ừa, thanh niên còn trẻ, cứ trải nghiệm chỗ này chỗ kia. Tụi Nhật tụi Tây nó còn lang thang ở tận châu Phi sau khi tốt nghiệp nữa là. Ở trên đó, em còn có thể trực tiếp chẩn đoán mổ xẻ, chẳng mấy chốc mà kinh nghiệm làm việc còn hơn các bạn ở đây, khi ra trường chuyên môn chỉ dừng lại ở việc pha trà rót nước cho các cây đa cây đề. Làm không công ở bệnh viện lớn mấy năm trời làm gì em, em đào tạo làm bác sĩ mà, sao lại toàn phát thuốc, chích thuốc. Lãng phí quá.

Sống trên đời biết ơn nghĩa với người, với vùng đất em sinh ra, với vùng đất em lớn lên là đáng quý. Lòng biết ơn là cái giúp con người khác các động vật
khác, anh vẫn quan niệm là ai cử mình đi học, thì phải về. Nhiều bạn được cử đi nước ngoài xong tìm cách ở lại nước ngoài hay chỉ về thành phố lớn, dẫn đến các tỉnh hay các trường đại học ở tỉnh phải kiện tụng đòi lại tiền, rồi mệt quá mà dẹp luôn chương trình này, thế hệ sau mất cơ hội đi du học, mình thấy có lỗi với đàn em không? Nhiều bạn nói em ở lại thành phố là để nâng cao trình độ, học thêm để phát triển chuyên môn, thì có gì sai? Vậy cuối cùng mục đích sau khi nâng cao trình độ rồi là gì, có về quê không? Chắc chắn là không, như vậy thì mình là người ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình. Ví dụ nhé, vì 100 ngàn dân trên đó quá ít bác sĩ, nên dù chỉ có 20 điểm em đã đậu vào trường Y khoa, lẽ ra phải là 25 điểm, em lấy mất suất ngồi giảng đường của cả trăm bạn ở thành phố đạt mức điểm 24,5. Mục đích của chính sách này là đào tạo em để trở về và giúp đỡ người dân trên kia. Giờ em cũng bon chen ở lại thành phố, tiếp tục để 100 ngàn dân trên miền núi tiếp tục chết vì thiếu bác sĩ, thì mình bạc tình bạc nghĩa lắm em à. Nên làm gì thì làm, đừng có đánh mất mình vì chút vật chất cỏn con, em hãy kiêu hãnh để ngẩng đầu với chính em. Chia tay, mình tặng nó cuốn sách “You Can Win” mà mình rất ưa thích, và dặn dò, dù gì đi nữa, phàm đã chọn nghề y cao quý, thì chớ có quên lời thề Hippocrates. Nghen em.

Sinh viên y khoa khi tốt nghiệp, đều phải tuyên thệ, còn gọi là lời thề Hippocrates, ông tổ của ngành y phương Tây. Coi như lời hứa danh dự của nghề. Mà tiếng Việt mình cũng hay, có hai nghề mà người ta gọi là bác, là bác sĩ và bác tài, đơn giản vì giống nhau ở chỗ, đều nắm sinh mạng của người khác trong tay. Nên khi hành nghề phải tuyên thệ, vì một phút chốc nào đó, chất con nổi dậy lấn át chất người, sẽ vì mình hay vì tiền mà đánh đổi mạng sống của người khác. Những nhiệm vụ lớn lao, người ta bắt buộc người nhận nhiệm vụ phải quỳ xuống tuyên thệ, vì chỉ còn cách duy nhất là đánh vào tiềm thức, đánh vào lương tri, tận sâu trong tâm khảm họ. Và một khi đã tuyên thệ, người ta sẽ sợ hãi khi vi phạm, một nỗi sợ vô hình.

Nói đến nghề y mới nhớ, hồi còn ở quê, ở đầu thị trấn có một bác sĩ, tên A. Lúc đó còn học tiểu học, có lần sáng ngủ dậy, mình bị sốt cao rồi ói. Bà dì chạy ra vườn hái lá chùm ruột giã rồi đắp trên trán cho mát, nhưng một hồi sau thì tình hình cũng không khả quan hơn, sốt còn cao hơn nữa, mặt mũi xanh lè. Má mình phải nghỉ dạy, lật đật đạp xe đèo con chạy ra thị trấn, ghé nhà bác sĩ A nhờ khám. Xuống xe, mình đi loạng choạng vào sân nhà ổng và có ói một ít vào bồn hoa, thật ra cũng chỉ toàn nước. Ổng đi ra, đứng trên thềm cao, mặt mũi khó chịu nói sao chị lại để cháu ói vào bồn hoa, hai mẹ con đi đâu có việc gì. Má có la mình, nói sao con lại ói vào đó, rồi đứng khép nép nhìn lên, ánh mắt van lơn, nói bác sĩ ơi giúp giùm con chị, nó bịnh đột ngột quá. Mà bữa nay nhà chị không có tiền, chị chưa tới kỳ lãnh lương nên khi nào lãnh chị sẽ mang ra liền. Thấy ổng chần chừ nên má mình cũng tỏ ra khá lanh lợi khi đề cập là có quen cô X, cô Y, tức các cô giáo cùng dạy trong trường nhưng có nhà ở gần đó, để ổng yên tâm là không bị xù. Nhưng ổng nhìn nhìn hai mẹ con, nhìn chiếc xe đạp mini cà tàng rồi phán, thôi chị đi chở cháu đi chỗ khác đi, tui đang bận. Mình vẫn ngồi dưới đất và ói. Má mình năn nỉ nói bác sĩ cho cháu vô nhà, coi cháu giùm một chút có sao không, nếu nặng thì chị chở ra bệnh viện, làm ơn làm phước giùm chị, chị mang ơn suốt đời. Ổng nhìn cái bồn hoa và tức giận bỏ vào nhà, đóng cửa lại. Má, một người phụ nữ với đứa con bé bỏng bên cạnh, cảm thấy bất lực và tủi thân, đứng khóc như mưa. Làm mình cũng khóc, con nít mà, thấy mẹ khóc là hay khóc theo. Rồi sau đó hai mẹ con ra bệnh viện huyện, ở bên kia cầu Dinh, có ông y sĩ lấy viên thuốc màu vàng đắng nghét cho mình uống hạ sốt, nằm nghỉ một lúc thì về. Mình nhỏ xíu, đội cái mũ vải rộng thùng thình của chị Hai, ngồi phía sau xe đạp như con cóc, vịn chặt cái yên xe vì sợ té.

Lúc đạp xe đi về ngang qua nhà ổng, mình có ngoái nhìn vào. Coi cái chỗ lúc nãy ói đã có ai dọn chưa, tự mình cảm thấy sợ hãi vì cái tội ói vào bồn hoa nhà bác sĩ. Và ám ảnh đến bây giờ, khi thấy ai đó dửng dưng trước mạng sống của người khác. Và giá trị của một cậu bé thông minh đẹp trai như Tony vầy mà chẳng đáng bằng cái bồn hoa?

Và trên khắp đất nước hình chữ S này, không khó để chúng ta có thể bắt gặp hình ảnh những người mẹ gầy gò, quần đen và chiếc áo sơ mi đã sờn, đội nón lá, gồng mình đạp xe chở những cậu bé, cô bé nhỏ xíu như cái kẹo ngồi đằng sau ba-ga để đến trường. Với một niềm tin tươi sáng, rằng thế hệ người Việt tiếp theo sẽ không khổ cực như cha mẹ chúng.

Và cậu bác sĩ mà Tony nói ở đầu bài, sau khi về quê, trở thành một bác sĩ đầy tâm huyết, sẵn sàng đến các thôn bản xa xôi để chữa trị cho mọi người. Làm nhiều nên chuyên môn cực giỏi. Một ngày làm việc, buổi tối vẫn đều đặn đi tập tennis rèn luyện thể lực và đến nhà thầy dạy tiếng Pháp trong thị xã Gia Nghĩa để học thêm tiếng Pháp, thường xuyên email với Tony và lâu lâu lại xuống Sài Gòn thăm Tony để tiếp thêm sức mạnh. Nói cứ mỗi lần em lười biếng, chán nản vì buồn chán, vì ở quê chẳng có gì chơi, thì lại nhớ đến những lời anh dặn dò, nhớ đến lời thề Hippocrates bên ngôi trường có cái hồ Bao Tử thân yêu. Em lại điên cuồng lên mạng và nghiên cứu chuyên môn.

Và bây giờ, cậu ấy đang thay đồ để tối nay đáp chuyến bay đi Paris học lên cao nữa, theo một học bổng toàn phần của chính phủ Pháp. Học bổng này ưu tiên cho bác sĩ công tác ở vùng sâu vùng xa, nên cũng dễ đạt được hơn. Chúc em sẽ thành công trong tương lai, chắc chắn là như vậy. Người có tâm tốt, không ích kỷ, nghĩ về người khác, thể nào cũng hạnh phúc.

Bon Voyage, Bình !



Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

Chuyện cái mắt kính

Chuyện cái mắt kính 

Ở Đức, hành vì quay bài, quay phim trong lớp bị xem là hành vi gian dối nghiêm trọng nhất. Nên nếu phát hiện ra, học sinh sẽ phải lên làm việc riêng với ban giám hiệu, họ cho vô phòng riêng đóng kín cửa lại chứ không có sỉ nhục học sinh trước mặt người khác. Sau đó, học sinh phải nhận thức được hành vi ăn cắp kiến thức này là nhục nhã, là xấu xí. Họ sẽ khuyên giải, và học sinh viết bản kiểm điểm, sẽ thề là không bao giờ ăn cắp nữa, sau đó họ sẽ cho về. Nếu tái phạm thì sẽ bị đuổi học ngay lập tức. Và tên của học sinh này sẽ đưa vào danh sách đen ( black list) của hệ thống trường Đức trên khắp thế giới, sẽ không có trường Đức nào nhận học sinh này nữa. Vì họ quan niệm, đã thề rồi mà còn vi phạm là không có lòng tự trọng. “Mistake is acceptable, but we don’t accept if you repeat the same mistake”. Một công dân không có lòng tự trọng thì đất nước đó không thể tự cường. Sản phẩm của nền giáo dục Đức không có thể loại ăn cắp và nói dối. Ai ăn cắp kiến thức mà cầm được cái bằng Abitur ( bằng tú tài), sẽ gây xấu hổ cho nước Đức.

Và rất nhiều quốc gia Á Châu học tập cái này từ Đức áp dụng cho nền giáo dục của họ. Điển hình là Nhật, Hàn Quốc, Đài Loan, Singapore và gần đây là Thái Lan. Và ngoài xã hội, các hành vi ăn cắp như vậy cũng bị trừng phạt rất nghiêm khắc, ví dụ tội cầm nhầm đồ trong cửa hàng, siêu thị. Shoplift là động từ chỉ việc cầm nhầm. Ở nước ngoài, người ta khinh bỉ các shoplifter kinh khủng, và rất nghiêm khắc để trị tận gốc căn bệnh shoplifting này. Một khi phát hiện nếu còn nhỏ sẽ bị phạt roi, quất vào mông. Còn già rồi mà vẫn cầm nhầm, thì họ sẽ bắt ngồi đọc đạo đức, đọc đến khi nào mỏi miệng thì thôi. Nên ai bị một lần là tởn, hoặc thấy người khác bị vậy mà sởn gai ốc, khi nhìn thấy “mỡ treo”, “miệng mèo” sẽ phải tự nuốt nước bọt. Vì không được phép ăn. Vì không phải của mình.

Chuyện ở Thái Lan, lâu rồi, đoàn khách của một công ty lớn ở Việt Nam sang chơi. Chị sếp ni quen thói hống hách, cứ vào chỗ shopping ghé lấy cái gì thì nhân viên dưới quyền mặc nhiên hiểu là phải trả tiền, coi như tặng quà. Thế là lúc vào cửa hàng miễn thuế trong sân bay Băng Cốc, chị nhón lấy cái mắt kính 120 USD, rồi thản nhiên bỏ vô giỏ, đi ra. Cậu trợ lý mới vô làm, có vẻ ghét cái kiểu này, nên thay vì trả tiền cũng bỏ ra ngoài luôn. Thế là đi được đâu 10 phút, chuông báo động ầm ĩ, bảo vệ rầm rập chạy đến, còng tay chị lại, lôi đi. Chị phủ nhận liền, nói không có. Chị chửi khí thế “ ụ mạ mi ụ mạ mi, răng lại bắt chụy”. Nó mở giỏ ra, thấy cái mắt kính. Rồi bất chấp chị chửi bới vang dội, tụi nó lôi đi xềnh xệch vô phòng cách ly, chiếu lại cho cái phim lúc nãy chị đã cầm nhầm như thế nào. Rồi tụi nó hủy chuyến, nhốt 2 ngày trong phòng riêng, cơm bưng nước rót đàng hoàng. Chị chỉ việc ngồi và đọc câu “ tôi là Trần Thị A. Hôm nay tôi đã hiểu việc ăn cắp là sai trái, tôi thề tôi sẽ không bao giờ ăn cắp nữa. Tôi thề trên danh dự của tôi, của con tôi là Nguyễn Văn Y, Nguyễn Thị Z. Tôi sẽ không bao giờ ăn cắp nữa để con tôi không nhục nhã vì mẹ nó”. Nó bắt đọc 1000 lần. Đâu tới 900 lần thì miệng chị đã méo qua 1 bên vì mỏi, nên chị khóc nức nở, “ bọn ni ác chi mà ác rứa, răng mà bặt chị đọc hoài”. Nó nói đủ 1000 lần đi, rồi bay về, và chị lại tiếp tục “ tôi là Trần Thị A, tôi…”

Nó nói chị đã già rồi nên nó mới làm nhẹ. Nếu chị mà là đứa thành niên là nó quất roi vào mông. Nên trên nhiều chuyến bay, nếu bạn thấy mấy cô cậu trẻ trẻ mà cứ đi đi lại lại, thì có khi cái mông đã sưng tấy. Nên không ngồi được.



Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

Lấp liếm và mỏi miệng

Các bạn trẻ đọc bài này 2-3 lần nhé. Mình phải khác, đẳng cấp, không lấp mỏi tay, không liếm mỏi miệng. TnBS
Lấp liếm và mỏi miệng
Hôm nay mình coi chữ TRUST. TRUST là lòng tin. Lòng tin là thứ quý giá nhất trên đời. The most expensive thing. Mất nhiều năm để gây dựng ( take years to earn), nhưng vì vài ba giây làm mất ( a matter of seconds to lose). 
Các bạn trong hãng vui lòng ghi việc cần phải làm vào sổ. Việc gì chưa làm, do quên, nếu được nhắc, lập tức làm ngay. Tuyệt đối không được lấp liếm nói đã làm rồi. Ráng bịa ra đã gọi nhưng ông đó chưa bắt máy. Dạ đã gửi mail cho ổng, ổng nói OK anh. Nhưng thực tế là chưa, lúc đó mới làm. Anh sẽ kiểm tra ngay lập tức và hậu quả thì mọi người đã biết.
Anh không chấp nhận mọi sự không trung thực từ nay về sau. Chưa làm thì nói chưa làm. Không làm thì nói không làm, anh giao người khác phụ trách. Mình nói dối, ăn cắp, dù chỉ 1 lần thôi, nhưng sẽ đánh mất lòng tin từ người khác. 1 LẦN BẤT TIN, VẠN LẦN BẤT TIN. Ông bà mình nói có sai đâu. Cái này mình tự trách mình chứ không trách người khác, tất cả là do mình hết. 
Thương lái Trung Quốc làm mất lòng tin của người dân Việt Nam vì họ đã nói 1 đằng làm 1 nẻo, tự đánh mất lòng tin, chứ không phải là người Việt Nam tự nhiên không tin họ. Vợ không tin chồng thì chồng nên coi lại mình, sao để vợ không tin thế. Nhà cung cấp không cho khách hàng nợ nữa, lỗi là tại khách hàng, cứ đàng hoàng tử tế đi, đến hẹn là trả nợ, kẹt tiền thì nói kẹt và xin gia hạn thì làm gì có chuyện không ai cho NỢ. Có nhiều đối tác hãng mình, cứ tiền mặt trả trước thì mới nói chuyện, vì mấy lần chính miệng giám đốc gọi điện nói là ngân hàng fax lệnh chuyển tiền liền…nhưng có đâu. Tuần sau mới trả. Lúc đó lại lấp liếm cái máy fax bị hư, cái tài khoản ngân hàng hết tiền giải ngân, rồi thậm chí con bé nhân viên ngân hàng nó bị đau tay nên không fax được. Thấy coi thường khi nghe những lời bao biện như thế.
Có lần Tony thuê đơn vị sửa chữa nhà ở Thủ Đức . Cậu chủ thầu xây dựng đi lên đo đạc để báo giá. Đang làm thì điện thoại reo, nó nói “ rồi rồi, đang chạy qua đây, tới đường Lê Văn Sĩ rồi, còn 5 phút nữa tới. Chờ em chút” rồi cười hềnh hệch. Nói “ông khách kêu qua kiểm tra chất lượng công trình em xây cho ổng năm ngoái, nó bị thấm nước. Nhưng em ưu tiên anh trước”. Thấy sợ quá,Tony nói khỏi báo giá đi em. “Vì công trình của anh vài bữa nếu bị sự cố vậy, em cũng nói lấp liếm vậy chắc anh chết. Em nói 5 phút qua ngay, ông kia ngồi đợi, trong khi đó từ đây qua bển cũng mất 1 tiếng. Em làm mất thời gian của người khác, thay vì em nói thật 1 tiếng nữa qua, thì ông kia lại có thể sắp xếp công việc đi đâu đó, thay vì ngồi chờ rồi sốt ruột rồi gọi, rồi lại nghe 1 phút tới liền..nhưng em đang tận Thủ Đức. Cả xã hội này bị lãng phí thời gian kinh khủng nếu ai cũng 1 dây chuyền nói dối như em”.
Rồi có ông khách hàng, thấy đạo mạo cũng hay nói chuyện đời. Bữa ngồi nhậu chung, ổng vừa kêu thức ăn, khui bia ra chuẩn bị uống. Thấy điện thoại reng, vợ hay con gì đó gọi, ổng nói đang trên đường về. Sắp tới rồi, đang kẹt xe chỗ cầu Thị Nghè, chờ chút đi. Rồi cười ha hả, nói cứ nhậu thoải mái đi, khuya anh về cũng được. Mình thấy khinh bỉ liền, nói dối cả với con nít. Nên thôi, không có nhậu lần 2. Nhìn mặt thấy khinh bỉ thì tôn trọng gì được mà cụng ly, mà nói chuyện. Vì thể loại nói dối riết thành quen mồm, gặp ai cũng nói, làm gì cũng không thành thật được. Chuyện vô thưởng vô phạt cũng xạo cho được. Nếu bạn thuộc thể loại này, thì gặp ai cũng nên im miệng. Không ai nói bạn bị câm.
Cả cuộc đời mình nên xây dựng lòng tin, từng li từng tí một. Vì không còn lòng tin thì chính mình mới là người thiệt hại. Có sao nói vậy, thành thật, trung thực…thì sẽ có cảm tình từ người khác. Và lúc đó, muốn gì cũng được, làm gì cũng thuận lợi. Vì người ta tin.
Còn cứ nói dối, thì cứ phải chạy theo. Phải động não nghĩ ra cách chống chế. Và trí nhớ phải tốt để nhớ hôm bữa mình lấp cái gì, liếm cái gì…
Cả đời không khá nổi vì hẻm có ai tin. Cả cuộc đời cứ lấp và liếm.
Có khi lấp không được, thì phải đào lên mà liếm….

Giáo trình 100 bài tài liệu học viện WEST POINT P9

Giáo trình 100 bài tài liệu học viện WEST POINT P9

Bài 9: Các câu hỏi cắc cớ 

Thỉnh thoảng bạn vẫn gặp những câu hỏi, mà Tony tạm gọi là cắc cớ, thường của nhóm người hoặc ngáo ngơ hoặc thích gây lộn. Ví dụ: mày thấy phở ở Hà Nội so với phở ở Sài Gòn cái nào ngon hơn. Mày đi Trung Quốc, Hàn Quốc thấy gái ở bển so với gái Việt Nam đẹp hay xấu? Mày thấy Thanh Lam hát bài “Nửa đêm ngoài phố” hay hơn hay Bảo Yến hát hay hơn. Bác sĩ tốt nghiệp ĐH Y Khoa Huế và ĐH Y Khoa Tp HCM, ai giỏi hơn. Mày thấy thanh niên Mỹ béo phì hay thon thả….

Và ngày xưa khi còn khờ dại, Tony cũng gân cổ lên cãi với các câu hỏi dạng này. Vì thích Việt Nam nên nói gái Việt Nam đẹp hơn. Thích Sài Gòn nên nói phở Sài Gòn ngon hơn. Thích Bảo Yến nên nói Bảo Yến hát hay hơn. Qua Mỹ được 1 tiểu bang thấy bạn bè toàn béo phì nên nói tụi Mỹ béo lắm, đứa nào chả béo. Rồi suốt ngày cãi nhau với bao nhiêu người, với những câu hỏi tương tự về mọi ngóc ngách của cuộc sống. Rồi giận rồi hờn.

Sau này qua HBS học, thấy học viên nào đặt mấy câu hỏi giống vầy, các giáo sư sẽ chỉ mỉm cười và im lặng. Xong ổng đưa micro cho học viên khác, không thèm trả lời. Mình mới thắc mắc, nói ủa sao thầy không trả lời vậy. Cái ổng mới nói, với các câu hỏi dạng này, nó sai từ phương pháp đặt câu hỏi, nên tốt nhất là im lặng. Nhưng có lần có một thầy cũng trả lời, câu hỏi là theo ý kiến riêng của thầy, Pizza ở Ý ngon hay ở Boston ngon hơn ạ? Thì ổng nói là tui thấy ở Boston ngon hơn, vì tui sống ở đây 20 năm, quen khẩu vị ở đây. Và quan trọng hơn là tui nói ở đây ngon, tui có thể chạy ra tui ăn liền chứ không thể bay qua Ý được. Nói xong, cả lớp cười ồ. Riêng anh người Ý nóng máu lên, đứng dậy phản ứng liền, nói Pizza và mì ống là đặc sản riêng có của người Ý, sao dở hơn người Boston làm được. Vâng vâng và vâng vâng. Cái mấy cánh tay khác giơ lên, định phản biện. Ông thầy mới nói, đừng nên phản ứng vậy, vì sẽ không đi tới đâu, và rất nhảm. Vì sao, ổng giải thích:

1. Nói Pizza ở Ý và ở Boston. Ý là ở đâu? Thành phố nào. Có hàng ngàn tiệm Pizza ở Ý và mấy trăm quán Pizza ở Boston, so sánh dựa trên cơ sở nào, quán nào, loại bánh nào? Có quán sang trọng cũng có quán bình dân. Có quán à-la-carte ( gọi món) và cũng có quán fastfood ( thức ăn nhanh). Có đầu bếp chuyên nghiệp và cũng có mấy bà nội trợ tự làm ở nhà. Còn nếu lấy trung bình hay bình quân hay nhìn chung thì phải có cơ sở, khảo sát bảng biểu đàng hoàng thì mới nói.

2. Ngon hay dở, đẹp hay xấu, xinh hay không xinh, tuyệt vời hay nhảm nhí, sang hay quê, vừa miệng hay không….là các tính từ 100% cảm tính, tức cảm nhận của mỗi cá nhân. Họ có gu thẩm mỹ, văn hóa, giới tính, sự trải nghiệm khác nhau thì sẽ cảm nhận khác nhau. Nên khi tôi nói “ theo ý kiến của riêng tôi”, thì phải được tôn trọng chứ mắc mớ gì cãi lại hay chê bai. Cơ sở nào để mình thì đúng thì người khác thì sai, cơ sở nào cho rằng cảm tính của mình là văn minh còn của người là thấp kém? Còn trích dẫn từ báo chí hay sách vở, thì cũng chỉ là cảm tính của nhà báo đó, quan điểm của tòa soạn đó, của nhà văn đó, của nhà xuất bản đó thôi. Không thể lấy làm chuẩn được.

Như Tony Buổi Sáng, có người đọc thấy hay, nhưng cũng có người thấy dở. Có người đọc và nắm được cái thông điệp truyền tải, có người chỉ coi chi tiết nào hài để cười. Có người nghĩ là “đá xéo” mình, vì cái xấu của mình được ổng mô tả thật quá, nên giận không đọc nữa. Có những cuốn sách nói về tật xấu, có người phải mua cả chục cuốn, vì vừa mua xong, mở ra đọc bài đầu tiên, tưởng nói mình, giận xé sách. Nhưng tò mò nên mua lại, đọc bài thứ hai, lại tưởng nói mình, xé tiếp. Sách có bao nhiêu bài là bấy nhiều lần xé.

Tony mở sách cũ say mê một thời ra đọc, mới thấy các bác nhà mình viết văn cảm tính và áp đặt quá. Món ngon Hà Nội, cảnh đẹp Hà Tiên, nhan sắc Tuyên Quang, cà phê Buôn Mê Thuột ngon nhất thế giới,… đọc thấy toàn ý kiến chủ quan của tác giả. Ai nói ngược lại (đám đông mặc định là đúng vì tư duy lối mòn của mình) là bị ném đá tơi bời. Các chủ đề này suốt ngày gây tranh cãi, cứ có ý kiến mới là đám đông sẽ không chịu, vì khác với CÁI CŨ, CÁI QUEN THUỘC. Tính” thủ cựu” thì Tây Tàu đều bị, Tàu nhiều hơn Tây do giáo dục cứng nhắc rập khuôn, ít sáng tạo, kiểu tầm chương, trích cú của thầy nho xưa, sách có câu, sách có câu…

Thậm chí, để tranh luận khi có ai chê Tony Buổi Sáng viết dở, có người có viện “dòng 30 từ dưới lên, trang 27, cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa xuất bản năm 2990 có nói, ông Tony Tèo là người viết hay nhất thế kỷ 22…” thì cũng chỉ có tác dụng tham khảo. Hay-dở là cảm tính, là ý riêng của ông La Quán Trung chứ mắc mớ gì xem đó là chân lý?



Quyến Rũ Stockholm

Stockholm được biết đến với biệt danh “Venice của phương Bắc”. Thành phố này còn được người ta ưu ái dành cho những cái tên như “Thủ đô của những thủ đô vùng Scandinavia”, “Một trong những thành phố đẹp nhất thế giới”, là “Con đường dẫn đến giải Nobel”, là “Thành phố của mọi cảm giác”…Nằm ở phía đông bán đảo Scandinavia, Stockholm được thành lập năm 1255 gồm 14 hòn đảo nhỏ với nhiều hồ lớn. Mới vào Stockholm, du khách sẽ bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của một đô thị có lịch sử lâu đời soi bóng bên bờ biển Baltic với những công trình xây dựng vừa cổ kính vừa hiện đại và hòa nhập một cách hài hòa với thiên nhiên.
Muốn đi hết 14 đảo trong Thủ đô Stockholm, khách tham quan phải mất khá nhiều thời gian. Với hơn 50 chiếc cầu và hàng trăm viện bảo tàng, nhà hát, các công trình kiến trúc văn hóa đồ sộ, nên người ta nói rằng: cứ đi vài mét lại gặp bảo tàng. Rất nhiều bảo tàng như đồ chơi, khiêu vũ, bươm bướm, bưu điện, tiền, phương tiện giao thông, thuốc lá và que diêm, rượu…



Đặc biệt hơn cả có bảo tàng Vasa được làm trong một con tàu cổ bị chìm. Đây là nơi trưng bày một con tàu có số phận kỳ lạ. Đó là chiếc tàu chiến hiện đại nhất thế giới lúc thế kỷ 17 với 64 cỗ đại pháo, được đóng để phục vụ cuộc chiến tranh của vua Gustavus Adolphus. Tàu được đóng trong nhiều năm nhưng khi hạ thủy thì đã chìm một cách bất ngờ chỉ sau vài phút khởi hành và ngủ yên suốt 333 năm (1628 – 1961) dưới đáy biển ở độ sâu 30m. Ngày 24/4/1961, người Thụy Điển đã trục vớt gần như nguyên vẹn chiếc tàu dài hơn 60m, cao khoảng 40m với những di vật hàng hải hoàn chỉnh nhất từ thế kỷ 17. Sau 5 năm phục chế, năm 1990, bảo tàng Vasa chính thức mở cửa đón khách tham quan. Mua vé 80 couron/ người, du khách sẽ bước vào một gian đại sảnh với ánh sáng mờ ảo, gợi lên cảm giác về một con tàu đã chết, nằm sâu dưới đáy đại dương. Con tàu đứng sừng sững với dàn cột buồm, dây chão, cánh buồm như lúc nó vừa dũng mãnh ra khơi. Bên hông tàu là những ô cửa hướng nòng pháo ra ngoài. Thân tàu được chạm khắc nhiều tượng sư tử, nàng tiên cá, chiến binh La Mã và các vị thần Hy Lạp…

Tại Stockholm còn có một “bảo tàng” khổng lồ ngoài trời, được giữ gìn hoàn hảo từ thế kỷ 13, đó là khu phố cổ Gamla Stan. Nằm trên 3 hòn đảo Riddarholmen, Staden và Helgeandsholmen,phố cổ Gamla Stan là nơi tập trung nhiều công trình kiến trúc cổ kính theo lối Phục hưng, thế kỷ 17 – 18. Trong phố cổ Gamla Stan có Cung điện hoàng gia Thụy Điển (Kungliga Slottet) – công trình kiến trúc đặc biệt nhất Stockholm nằm trên đảo Riddarholmen. Đây là nơi cư ngụ của hoàng tộc và cũng là nơi diễn ra nhiều sự kiện quan trọng trong nội các Thụy Điển. Đến đây, du khách có thể ghé vào khu Ngân khố để chiêm ngưỡng những chiếc vương miện dát đầy châu ngọc hay vào Kho vũ khí Hoàng gia để ngắm nhìn những bộ giáp trụ lỉnh kỉnh, những thanh kiếm dài nặng trịch, những bộ yên ngựa chiến từ thế kỷ 16 trở về trước và bộ quần áo rách nát của Vua Gustav II, người đã chết một cách oanh liệt trong trận chiến Lutzen lừng danh năm 1632…

Phía bên kia Cung điện hoàng gia là Storkyrkan, ngôi nhà thờ gạch giản dị được xây dựng từ năm 1306 – nay trở thành thánh đường của Stockholm. Từ bao đời qua, ở đây các thành viên hoàng gia đã tổ chức hôn lễ, đăng quang. Phần nội thất cung điện thiết kế theo kiểu Baroque thực sự làm du khách say đắm, đặc biệt là tác phẩm điêu khắc sinh động từ thế kỷ 15 mô tả truyền thuyết Thánh George và rồng thiêng, dãy ghế dành cho Hoàng gia – như chiếc ngai vàng khổng lồ…
Stortorget, quảng trường chính của Gamla Stan, nằm cách đó không xa, được bao bọc bởi vô số tòa nhà cổ từ thế kỷ 18 là một điểm rất thu hút du khách bởi những nhóm hát rong và các nghệ sĩ tạp kỹ vỉa hè.

Rời Gamla Stan đi sang Stockholm hiện đại, điểm dừng chân đầu tiên là Tòa thị chính thành phố nơi từng được người Thụy Điển xếp hạng là công trình kiến trúc hiện đại đẹp nhất cả nước. Tòa thị chính được xây từ năm 1911 nhìn xuống hồ Malaren, hình chữ nhật, tường gạch màu vang đỏ, lên tới đỉnh tháp có thể ngắm toàn cảnh thành phố Stockholm. Tòa nhà này nổi tiếng với Sảnh vàng – nơi trưng bày đồ chạm, khảm bằng vàng và pha lê, Sảnh xanh – nơi hàng năm vẫn diễn ra lễ trao giải Nobel danh giá với sự hiện diện của Vua Thụy Điển.


Đi về phía đông nam Tòa thị chính, du khách sẽ tới Skansen – cũng là bảo tàng ngoài trời được thành lập năm 1891. Ngày nay, hơn 150 ngôi nhà cổ (với nhiều phong cách kiến trúc khác nhau) và 46 kiểu kiến trúc đại diện cho các vùng, miền ở Thụy Điển cùng hàng ngàn mẫu vật trưng bày, biến nơi này thành một Thụy Điển thu nhỏ. Cạnh đó, khu công viên Skansen giúp du khách cơ hội chiêm ngưỡng gần như tất cả các loại cá nước ngọt tiêu biểu (trong đó có cả loài cá ăn thịt piranhas dữ tợn ở vùng thượng lưu sông Amazon) và một số loài linh trưởng quý hiếm như vượn, cáo, khỉ đuôi sóc (ở châu Mỹ)…
Stockholm còn là nơi “định cư” của các tập đoàn đa quốc gia, nơi tập trung của đủ thể loại âm nhạc, là thiên đường mua sắm của các loại hàng hóa từ hàng hiệu đến hàng second hand. Dường như lúc nào cũng thấy ở Stockholm sự sáng tạo và nhộn nhịp.

Các điểm tham quan

Những con phố nhỏ, sắc màu ở Stockholm. Ảnh: Quang Hưng

Stockholm là trung tâm kinh tế - chính trị cũng như viên ngọc quý về kiến trúc của Thụy Điển. Du khách sẽ ngỡ ngàng trước sự kết hợp hài hòa giữa kiến trúc cổ với kiến trúc thời đại của thành phố này. Bên cạnh những tòa nhà mang phong cách hiện đại nằm san sát nhau, bạn cũng có thể chiêm ngưỡng những tòa tháp nguy nga như lâu đài trong truyện cổ tích.

Phố cổ Gamla Stan: Đây là một khu di tích lịch sử ở trung tâm thành phố được bảo tồn rất tốt với những con hẻm hẹp uốn quanh, những tòa nhà được xây bằng đá từ thế kỷ 17, 18... Gamla Stan cũng là nơi diễn ra những sự kiện mang tính lịch sử của Thụy Điển và là nơi tổ chức những lễ cưới trọng đại của hoàng gia.

Cung điện hoàng gia: Được xây dựng từ những năm 1697 đến 1754, là một trong những cung điện lớn nhất thế giới vẫn đang hoạt động. Cung điện này được mở cửa cho khách tham quan. Bạn có thể chiêm ngưỡng từ những bộ giáp, thanh kiếm cổ xưa, đến những chiếc vương miện dát đầy ngọc báu.

Vẻ thanh bình của đất nước Thụy Điển. Ảnh: Quang Hưng

Đến Stockholm, kiến trúc đẹp mắt mà bạn không thể bỏ qua là tòa thị chính, biểu tượng của thành phố. Tòa thị chính được xây từ năm 1911 bằng 8 triệu phiến đá màu hồng, cao 105 m, là nơi tổ chức giải thưởng Nobel mỗi năm. Tòa thị chính thành phố từng được người Thụy Điển xếp hạng là công trình kiến trúc hiện đại đẹp nhất cả nước.

Globe là một khối hình cầu trắng khổng lồ, đã trở thành một trong những nét đặc trưng bắt mắt nhất của Stockholm kể từ khi khánh thành vào năm 1989. Vũ đài này là nơi tổ chức các sự kiện thể thao với 16.000 chỗ ngồi. Đây được xem là tòa nhà hình cầu lớn nhất thế giới.

Nhà thờ Bromma Kyrka nằm ở ngoại ô phía tây, là một trong những nơi cổ nhất Stockholm và được bình chọn là địa danh đẹp nhất thành phố này. Nhà thờ chứa nhiều bức họa trung cổ vào cuối thế kỷ 15.

Skansen là bảo tàng ngoài trời đầu tiên trên thế giới, cũng là vườn bách thú chuyên về quần thể động vật Bắc Âu, như là nai sừng tấm, tuần lộc, gấu, sói, cáo… Ngoài ra còn rất nhiều bảo tàng mà du khách có thể tham quan như bảo tàng Nobel - Stortorget, bảo tàng Nordic, bảo tàng quốc gia.

Tòa Globe rực rỡ ánh đèn màu về đêm. 

Mua sắm

Thụy Điển là quốc gia nổi tiếng thế giới về thiết kế và Stockholm có nhiều cửa hàng quần áo, vải vóc, đồ trang trí nội thất. Bạn đừng bỏ qua Drottninggatan, nơi mua sắm dành cho người đi bộ. Ở đây bạn có thể tìm thấy những thương hiệu hàng đầu như Acne Jeans, WESC, J Lindeberg, Whyred, Tiger và Filippa K.

Tại Stockholm, máy ảnh, điện thoại di động và các sản phẩm bằng thủy tinh có chất lượng tuyệt vời và rẻ hơn những nơi khác ở châu Âu.

Stockholm là thủ đô của Thụy Điển, thành phố này được dựng lên bởi 14 hòn đảo kết nối bàng 50 cây cầu trênHồ Malaren, chảy vào biển Baltic và đi qua quần đảo với 24.000 hòn đảo lớn nhỏ.Thành phố này rất sôi động, là một nơi có cả kiến trúc Thụy Điển hiện đại làm bằng đồng thép, đi song song với những tòa tháp trong truyện cổ tích, một Cổ trấn (Gamla Stan) làm say đắm lòng người với vô số không gian xanh. Hơn 30% khu vực trong thành phố là kênh đào và 30% khác là các công viên và không gian xanh, đem lại choStockholm khí hậu trong lành và là buồng phổi lớn nhất của bất cứ thủ đô nào ở châu Âu.


Dân cư Stockholm rất lịch sự và thân thiện, khiến du khách đến đây đều cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Khoảng 16% dân số Stockholm là dân nhập cư, tạo ra cho thành phố này đặc điểm đa văn hóa và đa chiều mà nhiều du khách yêu thích.
Thời tiết Stockholm có thể hơi lạnh vào mùa đông, dù những du khách yêu thích các hoạt động thể thao mùa đông rất yêu thích. Mùa du lịch chính lại là mùa hè. Bắt đầu bởi một tháng 5 vắng lặng, du khách ở mọi nơi trên thế giới bắt đầu tìm đến Stockholm khi thời tiết ấm áp. Mùa du lịch cao điểm duy trì đến khoảng giữa tháng 9, khách du lịch đều muốn tận hưởng những ngày hè dài ở Stockholm. Lúc này giá cả khách sạn, nhà nghỉ có thể cao hơn một chút, nhưng các điểm tham quan cũng mở cửa lâu hơn.


Cần lưu ý là Stockholm về phương diện địa lý nằm ở cực Bắc và điều này có nghĩa là gần 20 giờ mặt trời chiếu sáng mỗi ngày giữa tháng 6, rất nhiều du khách thích đặc tính này nên đã ở lại Stockholm trong thời gian này. Tuy nhiên một số du khách không thích sự thiếu vắng bóng đêm và lại muốn đến đây vào thời điểm khác trong năm.
Stockholm không nằm trong khu vực đặc biệt có mưa, nhất là so với các vùng khác ở miền Bắc Thụy Điển. Du khách ở những nơi có thời tiết khô có thể hy vọng gặp một vài trận mưa suốt năm và nên thu xếp hành lý cho phù hợp.
(From Net)

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Tiếng khóc xé đêm…

Tiếng khóc xé đêm…

Chiều nay Tony đi mua cây cảnh ở khu Dĩ An. Lúc chờ người ta giao cây lên xe ba gác chở về, thấy phía sau có dãy nhà trọ nên đi vô coi ngó có gì hay, tình cờ thấy 1 gia đình kia đang ăn cơm chiều. Thấy trước nhà này có một cây trà đẹp quá nên mới đứng lại coi, 2 vợ chồng thấy có khách đứng ở trước nên mời vô ăn cơm.

Người chồng tên Tuấn, người vợ tên Liên, dân Thái Bình, vào Sài Gòn làm công nhân ở 1 xí nghiệp dệt may. Tony thấy bữa cơm chỉ có 2 miếng đậu hũ nhỏ, 1 cái trứng chiên, và 1 dĩa rau muống luộc, lấy nước làm canh. Anh chồng giục vợ lấy thêm trứng ra chiên, nhà có khách. Tony nói thôi, anh không ăn, chỉ ngồi chơi chút chờ mấy anh bên ngoài cột mấy cái cây lên xe rồi chở về.

Cái ngồi nói chuyện, hỏi thăm, 2 vợ chồng nói tụi em vô nam làm công nhân. Là đồng hương, quen nhau rồi cưới, có 1 cháu gái gần 2 tuổi. Lương tháng của anh chồng được 5 triệu còn chị vợ được 4 triệu. Tiền ăn uống sinh hoạt cũng vừa đủ, nên mấy năm nay chả dám về quê. Cái mình hỏi hàng ngày ăn uống là như vậy đó hả, cô vợ nói bữa nay là sang đó anh, vì cuối tuần, cải thiện chút. Chứ bình thường là chỉ có 1 nồi canh rau để chan vô cơm húp cho xong bữa anh à.

Anh chồng than nói tiền sữa cho đứa con 1 tháng hết 2-3 triệu nên 2 vợ chồng phải bóp mồm bóp miệng lại. Giá sữa tăng chóng mặt, cứ ra mua hộp mới là người bán sữa nói tăng 10%. Anh chồng nói con bé nó không có muốn ăn dặm, chỉ mê uống sữa thôi. Mà 2 vợ chồng không dám cho uống no, vì tốn tiền. Cô vợ nói cứ nhìn con uống xong ly sữa, còn thòm thèm vì còn đói mà đứt ruột. Tony thấy mấy hộp sữa ngoại trên kệ nên mới hỏi sao mua chi toàn sữa ngoại nhập đắt tiền như vầy, 2 vợ chồng gãi đầu gãi tai, nói dạ tụi em nghe quảng cáo trên tivi, thấy tốt quá nên đầu tư cho con. Đời tụi em như vầy, chỉ mong đời tụi nó thông minh giỏi giang mà bớt khổ.

Cô vợ nói bọn em còn đỡ. Chứ nhà bên cạnh, cũng công nhân, cô vợ vừa thất nghiệp, đứa con mới mấy tháng thôi anh. Cô vợ bị tắt sữa, nên phải mua sữa bột ở ngoài, tháng nào cũng hết 1/2 lương của anh chồng. Cứ nghe tăng ca ban đêm là bọn nó mừng, vì có thêm vài trăm ngàn nữa. Nói bọn em ngồi đạp máy may cả chục tiếng đồng hồ, ban đêm về nhà nhức mỏi kinh khủng, nghe tiếng con nhà bên khóc lại chạnh lòng, không ngủ được. Anh qua đó mà xem, 2 vợ chồng nó mấy tháng nay chỉ ăn cơm với nước tương nước mắm. Nói gì thì nói, đẻ con ra không lẽ không nuôi được. Đêm nào anh chồng cũng xin đi tăng ca hay ra phụ khiêng cây cảnh, còn cô vợ thì ép đứa con ngủ, hết bế đứng thì bế ngồi, đi đi lại lại hát khàn cả tiếng. Với tất cả nỗ lực của một người mẹ, nhưng đứa bé cứ ngủ chút thì dậy khóc. Chắc vì không đủ no.

Về đọc báo mới thấy những loại sữa bột chính trên thị trường mấy năm nay đều tăng giá bán vùn vụt, bất chấp mọi ý kiến ý cò. Khi chúng ta đang đọc những dòng chữ này, những công nhân như anh Tuấn chị Liên không hề biết. Họ đang mải mê cắt chỉ, đạp máy may trong các phân xưởng nóng hầm hập. Và hào hứng khi được tăng ca.

Với họ, những gì trên tivi đều là “đài nói”. Nhà nào cũng có máy xay sinh tố, chổi lau nhà đa năng,…“ vì nghe nói hay quá”, dù nhà trọ mấy mét vuông chẳng thế nào dùng. Vì họ làm từ sáng sớm đến khuya lơ khuya lắc mới về, ai chỉ mong tắm rửa rồi duỗi chân duỗi tay mà ngủ. Họ không có điều kiện đọc sách báo nên rất cả tin. Chúng ta đừng trách họ sao mua sữa ngoại làm chi, sang quá thì ráng chịu, đừng có suy nghĩ vậy. Con cái của họ là 1 gia sản lớn. Cứ nghe quảng cáo sữa nào giúp con thông minh là họ mua, với hy vọng rằng thế hệ sau sẽ không còn khổ cực như cha mẹ chúng. Mà nào đâu chỉ có sữa.

Trong khi đó, ở các tập đoàn đa quốc gia, các bạn phòng marketing đều là những bạn giỏi giang, trí tuệ nên lúc nào cũng nghĩ ra những chiêu marketing rất hiệu quả. Rồi các công ty PR quảng cáo thì vô cùng chuyên nghiệp. Thêm vào nữa là các bộ óc xuất chúng chỉ đạo từ công ty mẹ bên kia. Nên các chương trình quảng cáo này, ngay cả Tony vẫn đinh ninh là nó giúp minh thông minh hơn. Sau này đọc sách báo, Tony mới biết là sữa bò thực chất chỉ tốt cho con bò con, sữa dê chỉ tốt cho con dê con. Cực chẳng đã người ta mất sữa mới mua sữa ngoài, và bị chém đẹp. Kinh doanh những mặt hàng cho em bé như sữa, tả bỉm, y tế, giáo dục…là thoải mái. Vì giá nào cũng phải chịu, ít ai vô trường trả giá tiền học phí hay vô bệnh viện trả giá tiền vắc xin. Đi mua sữa, ai có tiền mua sữa ngoại, ai không có mua sữa nội, nhưng lỡ 1 lần mua sữa ngoại rồi là đành phải theo lao, vì thay đổi loại sữa, em bé sẽ dễ bị tiêu chảy. Nên bữa nay lỡ mua hộp sữa hiệu A này giá 500 ngàn, mai nó tăng lên 700 ngàn vẫn cứ phải mua.

Bài viết của Tony chỉ là 1 câu chuyện nhỏ về đạo đức trong kinh doanh, với hy vọng là làm sao nghịch lý giá sữa và thuốc thì cao ngất, trong khi bia rượu thuốc lá giá quá rẻ như vầy, cần phải được xem xét lại. Là người Việt, dù giọng nói vùng miền khác nhau, học hành khác nhau, công việc khác nhau nhưng đều là người Việt cả. Người nước ngoài họ đến kinh doanh, kiếm tiền và ra đi. Chỉ có dân tộc mình là trường tồn mãi mãi. Một dân tộc cao lớn, thông minh phải bắt đầu từ những đứa trẻ khỏe mạnh.

Một bên là các đại gia liên kết nhau, neo giá sữa và thuốc tây cao ngất, lãi thật nhiều. Còn bên kia người tiêu dùng, chắt bóp chi tiêu, liêu xiêu đói rách, miệng mồm méo mó nhăn nheo. Bớt xuống 1 chút. San sẻ 1 chút. Mình chẳng bớt giàu nhưng bao nhiêu người bớt ngặt. Đó cũng là lời nhắn nhủ của Tony đến các bạn người Việt làm ở các tập đoàn đa quốc gia này. Dù các cuộc họp với các sếp bằng tiếng Anh, nhưng bạn mãi mãi sở hữu một trái tim Việt, bạn hãy đấu tranh để không tăng giá nữa. Hãy biết thương đồng bào mình, hãy thương những tiếng trẻ khóc xé đêm…



Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

Tầm của Tony ( bài 18+)

Tầm của Tony ( bài 18+)

Đọc báo thấy mọi người hay nói tâm và tầm. Tâm thì hẻm biết là cái chi nên tạm thời Tony bàn về tầm. Tầm là gì thì cũng hẻm biết. Search trên google chữ " tầm" sẽ thấy nửa trang nói về tầm nhìn và nửa trang nói về cá tầm nhập lậu. Về tầm nhìn, hiếm ai tầm nhìn xa trên 10km, mà toàn là 2km trong sương mù, nên cái gì cũng mờ mờ ảo ảo. Với quan niệm tới đâu hay tới đó, nước tới chân thì nhảy, không nhảy kịp thì ướt quần nên tầm nhìn được đào tạo chỉ có vậy. Nhiều sinh viên chỉ biết ngày mai thi môn gì vào.... tối hôm trước, do lúc đó mới lấy bài ra hạc. Thi xong hôm sau đánh chết cũng không nhớ hôm trước thi môn gì, giáo viên dạy mình là ai. Rồi cũng thành cử nhân thạc sĩ tiến sĩ, đứng vào đội ngũ trí thức. Nhưng như mình nè, trí thức gì không đọc nổi một quyển sách, thấy chữ nhiều là nhức đầu, ceng thẻng. Vì thiếu tầm nên mới có chuyện, bạn Tony làm kỹ sư xây dựng cầu đường liên xã, nó không tính trước được. Cứ một con đường khánh thành xong, sau đó nó mới nhớ là quên lắp cống thoát nước. Bèn lật lên để làm. Xong trải nhựa lại, vài tháng sau nó lại nhớ ối trời, quên đi ngầm cáp viễn thông rồi tụi mày ơi. Tưởng được yên thân, vài tháng sau thì lại quên đi ngầm dây điện và lại lật lên để ngầm hóa mạng nhện....và cứ thế cứ thế....con đường nào cũng có thể để đạo diễn Châu Thổ quay "Những nẻo đường phù sa".

Giống các bác nông dân bữa giá tiêu lên trồng tiêu, bữa giá điều lên trồng điều, hết chặt tiêu lại trồng điều và ngược lại, chúng ta hầu hết không có khái niệm định hướng nghề nghiệp. Thấy nghề nào hot là đăng ký hạc, năm nay đổ xô kinh tế, năm sau đổ xô hạc bưu chính viễn thông, năm sau đổ xô hạc tiếng Nga, tiếng Pháp, rồi du khách Nhật qua đông thì đổ xô hạc tiếng Nhật. Đổ xô là động từ phổ biến. Nên kết quả đầy xô, xài hoài hẻm hết. Nên đào tạo nghề này chứ ra mần nghề khác. Hạc ven chương ra làm xuất khẩu, tốt nghiệp cơ khí làm ca sĩ, hạc múa thì ra làm giám đốc, hạc sư phạm ra bán bảo hiểm, hạc bác sĩ ra bán thuốc tây, hạc Harvard giờ về bán phân.

Bạn Tony là thợ giảng 1 trường kinh tế cho biết, một cái slide giảng hoài bao nhiêu năm, vì sáng dạy, chiều dạy, tối dạy...thời gian để ăn còn không có, nên giờ vẫn cứ ra rả dân số nước ta là 80 triệu người, tỷ giá trong môn tài chính vẫn là 1 đô ăn 15000 đồng, hay có giảng viên môn điện tử vẫn thao thao định nghĩa " điện thoại là một thiết bị thu nhận tin hiệu âm thanh, dùng để nghe nói" trong khi sinh viên ngồi dưới đứa nào cũng 3G, đứa lo chát, đứa lo ngủ, đứa lo chơi game, ổng nói gì nói kệ ổng, toàn mấy cái bấm google 1 phát ra ngay, có mặt ở lớp với lý do duy nhất là bị điểm danh,vì vắng 3 bữa cấm thi. Trong khi hạc là phải có đam mê, thầy cô phải cạnh tranh với nhau, ai dạy hay thì sinh viên theo hạc chứ mắc mớ gì phải điểm danh, nó bỏ tiền ra mà nó không hạc thì kệ nó. Cứ bắt về nhà đọc 2 chương đó, lên lớp tui đứng trên bục đó, ai hỏi gì thì hỏi, không tui về. Không thì coi danh sách gọi tên, Trần Văn Tèo, yêu cầu đặt câu hỏi. Không đặt được mời ra khỏi lớp, vì đi hạc là phải chuẩn bị bài, không biết đặt câu hỏi gì thì ngồi đây chi vậy. Vậy là nó sợ, ở nhà đọc sách thấy mẹ luôn. Lại tự tin với khả năng cầm micro đặt câu hỏi. Thi cũng vậy, cho sinh viên đặt 10 câu hỏi liên quan đến nội dung môn hạc, thay vì trả lời 10 câu của mình. Nó mà đặt được câu hỏi á, thì phải nghiên cứu muốn chết. Hẻm tin làm thử coi.

Nói về tầm ngắn, Tony cũng hẻm ngoại lệ. Nên không dám trách đa đa, không dám chê ai . Dù đã là 1 thạc sũy và chuẩn bị làm tiến sũy, tầm nhìn xa nhất của mình vẫn là mấy tiếng đồng hồ sau. Vẫn băn khoăn không biết trưa nay ăn gì, bún bò hay bún riêu, cơm bà Cả hay cơm ông Cả...Từ 8h vào công sở là suy nghĩ cho thực đơn buổi trưa, và sau 1h30 là băn khoăn về thực đơn buổi chiều. Làm chỉ để qua ngày đoạn tháng. Căng thẳng nhất là hôm nay hẻm biết lấy cái gì của cơ quan, bữa thì ăn cắp thời gian đi cafe, bữa thì ăn giấy (in tài liệu cá nhân đem về nhà đọc), bữa thì ăn điện thoại (lấy điện thoại cơ quan nấu cháo di động với bạn bè, tiền chùa mà). Hào hứng suốt ngày search trên mạng xem ca sĩ A, diễn viên B. Rồi bộ phim nào mới ra, cửa hàng thời trang nào mới mở. Đầu óc căng thẳng và đầy lo toan...cho thí sinh X có thể bị loại khỏi chương trình giọng hát Việt tối nay trên tivi.

Tối, nếu không dán mắt vào tivi và lăm lăm cái di động để nhắn tin bình chọn chuyện hát hò thì Toni sẽ lượn xe máy đi trà chanh chém gió, ngồi vỉa hè uống ly nước 10 ngàn và vung tay chém gió phần phật. Hoặc vừa xem tivi vừa mở laptop, vừa ôm Iphone lên facebook. Sẽ nhảy vào còm men mắng ông D không có tầm nhìn, chửi bà E vì phát ngôn ngớ ngẩn, dè bỉu ông F nói sai về kinh tế vĩ mô, đăng status toàn chuyện lớn. Không có tin nào mà không nhảy vô comment cho được. Vì bị ức chế, cả ngày ngồi ở công ty hay quán cà phê rảnh quá không nói được gì, nên tranh thủ ném đá giấu tay trên mạng. Bài chính chả bao giờ đọc, thấy chữ nhiều, làm biếng, chỉ đọc comment thôi. Comment qua lại rồi cãi lộn, hẹn offline ra quánh nhau luôn. Các đề tài các còm men viên hay tranh luận rồi chửi bới rồi đánh nhau là " tao ăn thịt chó sao mày không ăn", "bảo tồn giá trị văn minh lũy tre làng cho trí thức trong thời hội nhập" hay "nước Việt Nam ta - lớn hay nhỏ".

-----------------------------------------------------------------------------
P/S: Đến cái tiêu đề này, chữ Toni cũng phải là i ngắn chứ hẻm có nổi cái y dài. Tầm nhìn ngắn nên cái chi cũng ngắn.

Í, mà có cái cũng không đến nỗi....



Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

Giáo trình 100 bài tài liệu học viện WEST POINT P8

Giáo trình 100 bài tài liệu học viện WEST POINT P8

Bài 8: Óc tưởng tượng 

Các bạn Mỹ của Tony hay hỏi, ở Đông Nam Á, nếu phải chọn 1 nơi để đi tham quan, thì nên đi đâu. Tony trả lời, it should be Bali. Còn nếu 2, thì có thêm Angkor Wat. Còn nếu 3, thì nên ghé thêm Hạ Long.

Mà nói mới nhớ, so với sự đồ sộ của Angkor Wat, thì ở mình không có công trình kiến trúc truyền thống nào có tầm vóc và quy mô tương xứng. Có lẽ do trí tưởng tượng chúng ta, mà có lần 1 giáo sư nước ngoài có đề cập là trí tưởng tượng của người Việt thuộc loại kém nhất thế giới. Do chiến tranh, hàng ngàn năm cứ giặc giã liên miên, đang ngồi tượng tượng cảnh thần tiên thì giặc đến, chạy muốn chết nên tưởng tượng bị đứt quãng. Nên chúng ta không có những tác phẩm với tình tiết ly kỳ phức tạp hay ý tưởng kỳ lạ độc đáo, đưa người đọc vào thế giới nửa thực nửa hư của nhiều nền văn học khác, như thần thoại Hy Lạp, 1001 đêm, Alice trong xứ thần tiên, Tây du ký, và gần đây là Doremon hay Harry Porter…(trừ chuyện cô Quỳnh ở Davao ).

Tác phẩm như Truyện Kiều vĩ đại vì tài dùng tiếng Việt vô tiền khoáng hậu của Nguyễn Du chứ không phải vì cốt truyện ly kỳ độc đáo. Có lẽ khả năng tưởng tượng của chúng ta ít ỏi và nếu có, thì bị triệt tiêu. Những đứa trẻ toàn bị quát “ suy nghĩ vớ vẩn”, “ ăn nói lung tung linh tinh”.. hay nhận xét của cô giáo “ không nắm được ý của tác giả" thậm chí tác giả cũng không nghĩ ra cái ý đó. Trong khi theo 1 nghiên cứu khoa học, mọi đứa trẻ đều có sự tưởng tượng cơ bản giống nhau, không phân biệt màu da, quốc tịch. Vấn đề là khi lớn lên, tiếp thu cách dạy khơi gợi sự sáng tạo, , 1 bên được kích hoạt và phát huy. Còn bên kia hạc thuộc lòng và viết lại y chang những nguyên lý, những phát minh của người khác có khi đã mấy trăm năm. Bạn nào có trí nhớ tốt, viết lại đúng hết thì đạt thủ khoa 30/30, viết được lại 15/30 thì đủ điểm sàn. Và dẫn đến kết quả. Một bên bay lên vũ trụ. Một bên xúm xít ngồi quanh cái ao làng cãi nhau, năm nay xã ta nên nuôi con gì, trồng cây gì.

Hoàn cảnh lịch sử cũng đã giam hãm ông bà ta quá lâu trong cách học “từ chương trích cú”, chương 7 dòng 20 từ dưới lên của cuốn Tứ Thư Ngũ Kinh có ghi rõ. Lối nho hạc như vầy sẽ khiến tư duy bị gò bó trong lũy tre làng, trong năm cửa ô, trong khu trung tâm quận 1, trong “ xã nhà, huyện nhà, tỉnh nhà...”. Có ông nhà văn gì đó viết cuốn sách về 100 món ngon của xã ta, và nhiều trong xã mặc định là đúng. Riêng tôi thì thấy nhảm vì tôi thấy có món ngon khác mà ông ấy không đưa vào, hay món đấy chả ngon gì cả, vì ngon dở là cảm tính của từng cá nhân, ai cũng có quyền. Đề bài hạc môn văn toàn hãy phân tích nét đẹp của x của y, sự trong sáng của g của h,...chưa chi đã áp đặt nét đẹp và trong sáng, mình không thấy đẹp hay trong sáng thì sao? Nên lẽ ra phải là “bạn ý kiến gì về nhân vật A" hay “theo bạn, hoa nào là đẹp, món ăn nào là ngon".

Lúc đó, sự tưởng tượng của học sinh sẽ được đưa lên đỉnh cao. Có tưởng tượng mới biết quả đất hình cầu, mới có dòng điện chạy thắp sáng, mới có chiếc ống chứa mấy trăm người phóng cái vèo lên không trung mà ta gọi là máy bay, mới có cái smartphone quẹt quẹt. Thử nhìn từ trên xuống dưới trên cơ thể mình, toàn là kết quả của sự tưởng tượng của người phương tây. Từ mái tóc, cái quần âu, áo sơ mi, đầm váy, quần lót, cái đồng hồ, điện thoại, bút máy. Bước ra đường là xe đạp, xe máy, xe hơi, xe buýt, nhà cao tầng…tất cả đều hẻm phải do người Á Châu nghĩ ra. Ngay cả cái mạng xã hội này, cũng phải chờ tụi Tây nó nghĩ ra rồi xài. Nên có thể nói, cả 1 châu lục đang ngồi hóng sang bên kia coi tụi nó có phát kiến ra được cái gì mới nữa hem mà lật đật bắt chước.

Einstein từng nói “trí tưởng tượng còn quan trọng hơn tri thức.” Nên đậu thủ khoa, vô được trường chuyên lớp chọn, đại hạc tốp trên…cũng chỉ là việc mình đã nắm được kiến thức của người khác hơn 1 số các bạn khác trong 1 thời điểm nào đó. Làm giỏi mới hay, đứa có óc sáng tạo ra của cải vật chất, phát minh ra cái mới thì mới là đứa hay. Nếu hạc giỏi mà không làm cái gì cho đời thì không nên khen ngợi. Trong bài thơ “ Có những lúc”, Lưu Quang Vũ viết‘ Tôi chán cả bạn bè, mấy năm rồi họ chẳng nói được câu gì mới”.

Trong công việc, óc tưởng tượng sẽ giúp mình giải quyết công việc nhanh chóng hơn nhóm người không có khả năng tưởng tượng. Chẳng hạn như làm
công việc chăm sóc khách hàng, công tác chuẩn bị sẽ phải có. Việc tưởng tượng đi tới gặp khách thế nào, khách nói câu gì, mình phản ứng lại ra sao...giúp mình tự tin đối phó với mọi tình huống. Ví dụ lúc gặp khách, nó vui thì mình làm sao, nó buồn thì mình phải nói sao, nó đuổi mình về thì cũng phải nói lại được 1 câu chớ. Hẻm lẽ “anh chỉ biết câm nín khi nghe em khóc”. Hay khi tổ chức thực hiện 1 chương trình, 1 dự án, mình tưởng tượng ra hết những bước cần phải đi, trở ngại gì, cách khắc phục....thì việc thực hiện sẽ hoàn thành đúng tiến độ, trơn tru, ít vướng mắc. Sự tưởng tượng sẽ kết hợp với việc nhớ các sự kiện một cách logic đã có trong quá khứ. Khi gặp phải sự tương tự, mình có thể áp dụng. Vì kinh nghiệm không bao giờ được sử dụng chính xác 100% cho công việc tiếp theo, mà sẽ phát sinh nhiều yếu tố mới.

Óc tưởng tượng còn giúp mình hạc ngoại ngữ nhanh chóng, khi luôn nghĩ ra cảnh phải giao dịch, tiếp xúc....để có thể tự ngồi thực tập. Muốn thoát ra cái ao làng phải có ngoại ngữ chứ. Óc tưởng tượng còn giúp mình có một đời sống tinh thần phong phú. Đọc sách là 1 cách tưởng tượng tốt. Tốt hơn nhiều so với văn hóa nghe nhìn. Trận Xích Bích nếu mình đọc trong Tam Quốc diễn nghĩa, sẽ thấy vĩ đại hơn nhiều so với khả năng tưởng tượng và túi tiền của đạo diễn phim.

Có nhiều bạn đọc Tony Buổi Sáng và cứ tưởng tượng Tony là 1 ông già khoảng 50 tuổi, béo ngậy, hồn nhiên…đến khi gặp anh Tổng ngoài đời, trẻ măng như cậu sinh viên đại hạc, dong dỏng cao (1m80, 70kg), gương mặt ưa nhìn, đôi mắt biết cười và tác phong lanh lẹ như 1 cầu thủ Brazil, thì mới vỡ òa cảm xúc. Càng yêu càng quý, càng thích càng say mê…vì hơn cả sự tưởng tượng.

Nhưng tưởng tượng cũng phải gắn với thực tiễn nghen. Tưởng tượng xong, phải quay về với thực tế ngay, để áp dụng. Chỉ ngồi tưởng tượng và không biết mình là ai, ở miền Nam thì vào Biên Hòa, ở miền Bắc thì vào Trâu Quỳ mà hái hoa, mà bắt bướm.



I amsterdam

Hà Lan được coi như "xứ sở thần tiên" với những cánh đồng bạt ngàn hoa tulip, những chuyến du hành dọc theo kênh đào trong nội thành của Amsterdam kỳ thú.

1. Công viên Quốc gia Hoge Veluwe

Tọa lạc tại rìa đông nam Veluwe của tỉnh Gelderland, vườn quốc gia Hoge Veluwe là một trong những khu bảo tồn thiên nhiên lớn nhất trải rộng liên tục trên khu đất có diện tích 50 km2 của Hà Lan. Cảnh quan Hoge Veluwe gồm các khu rừng nguyên sinh, cao nguyên, cồn cát và rất nhiều loài động vật như hươu đỏ, trâu bò, lợn rừng sinh sống.



Những khu rừng nguyên sinh, những loài động vật hoang dã… hấp dẫn những người yêu thích khám phá.



2. Kênh đào Amsterdam

Ngay từ thế kỷ 17, thời kỳ hoàng kim của người Hà Lan, Amsterdam - “Thành phố Venice của phương Bắc”, đã bắt đầu được xây dựng với hệ thống kênh trị thủy tầm cỡ, gồm 3 kênh đào chính là Herengracht, Prinsengracht và Keizersgracht, tạo thành một vành đai che chắn vững chắc bảo vệ thành phố thủ đô khỏi sự ăn mòn và xân lấm của nước biển. Ngày nay, dọc theo 3 kênh đào chính này là 1.550 công trình tưởng niệm cùng 1.500 cây cầu và rất nhiều con kênh dài hơn 100 km mọc lên, được UNESCO công nhận là Di sản Thế giới năm 2006.

Vẻ đẹp lãng mạn, thanh bình của thành phố Amsterdam.

3. Thành phố Utrecht

Utrecht là thành phố lâu đời nhất ở Hà Lan. Với vẻ đẹp kiến trúc thời trung cổ, hòa quyện với kiến trúc gothic đã tạo nên vẻ đẹp đặc trưng cho khu phố này. Các con đường, địa danh nổi tiếng thời Trung cổ trong và xung quanh Utrecht sẽ là những điểm đến mà du khách không thể bỏ qua.

Utrecht là một trong những thành phố lâu đời nhất trên lục địa.

4. Khu vườn Keukenhof

Nổi tiếng là điểm thu hút nhiều du khách nhất Hà Lan, vườn hoa Keukenhof - vườn hoa lớn nhất thế giới, cách thủ đô Amsterdam 30 km về hướng tây nam, trải dài trên khuôn đất rộng 30 ha là nơi khoe sắc của hàng chục nghìn bông hoa đủ sắc màu tươi tắn, là nơi hàng trăm loài tulip - biểu tượng của đất nước Hà Lan xinh đẹp kiêu hãnh ngự trị, “dải lụa” ngút ngàn ngát hương, lung linh sắc màu này thực sự mang đến cho du khách cảm giác tựa chốn “bồng lai tiên cảnh” nơi trần thế.

Ghé thăm khu vườn Keukenhof để chiêm ngưỡng những sắc hoa tulip.

5. Kênh Leiden

Cũng thuộc tỉnh South Holland, thành phố Leiden - một trong những trung tâm lớn nhất có từ thế kỷ 17, nổi tiếng không chỉ bởi có ngôi trường đại học Leiden lâu đời nhất Hà Lan, không chỉ bởi là quê hương của danh họa Rembrandt van Rijn mà còn bởi bờ kênh hợp từ hai nhánh con sông Rhine xanh mướt, êm đềm chảy theo năm tháng. Hàng năm, Leiden tổ chức lễ hội thường niên vào ngày 3/10 nhằm kỷ niệm kết thúc cuộc bao vây của thực dân Tây Ban Nha năm 1574.

Những lễ hội ở khu vực kênh Leiden, nơi cũng nổi tiếng với trường đại học lâu đời nhất Hà Lan, luôn là lựa chọn hàng đầu của du khách khi tới Hà Lan.

6. Làng Kinderdijk

Cách thành phố cảng Rotterdam 15 km về phía đông, “ngôi làng cối xay gió” Kinderdijk thuộc tỉnh South Holland - nơi thấp nhất so với mực nước biển, nổi tiếng là cái nôi của gần 20 chiếc cối xay gió có từ thế kỷ 18. Kinderdijk là điển hình của trận chiến chống giặc nước và là niềm kiêu hãnh, tự hào bấy lâu của người Hà Lan. Nơi đây được UNESCO công nhận là Di sản Thế giới năm 1997.

Ngôi làng cối xay gió nổi tiếng Kinderdijk.

7. Tòa thị sảnh Delft

Tòa thị sảnh tại thành phố Delft thuộc tỉnh South Holland là một tòa nhà tiêu biểu, đồ sộ xây dựng theo phong cách thời Phục Hưng (ở Châu Âu từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 17) trên Quảng trường Markt, phía trước Thánh đường đạo Tin lành Nieuwe Kerk, do kiến trúc sư Hendrick de Keyser (1565 – 1621) thiết kế. Đây cũng là nơi tổ chức lễ cưới cho người dân.

Vẻ đẹp cổ kính, đồ sộ của tòa thị sảnh Delft.

8. Hồ Ijsselmeer

Đây là một hồ nước rộng lớn được hình thành từ một đập nước lớn nhất Hà Lan. Nơi đây mang một vẻ đẹp vô cùng hấp dẫn, đặc biệt là vào những ngày lạnh hay sương mù, hồ nước như khoác lên mình một tấm áo mới với sắc trắng tinh khôi. Đến đây, du khách cũng có cơ hội trải nghiệm các môn thể thao mạo hiểm như lướt sóng, bơi lặn, đua thuyền…

Những người yêu thích vẻ thanh bình, hay những môn thể thao mạo hiểm không thể bỏ qua hồ Ijsselmeer.

9. Quần đảo Frisian

Quần đảo Frisian là một dải gồm 32 hòn đảo trải dài từ bờ Biển Bắc ngoài khơi bờ biển Hà Lan, đến ngoài khơi hai nước Đức và Đan Mạch về phía đông. Nếu muốn ngắm nhìn vẻ đẹp buổi bình minh và hoàng hôn trên biển, hay đơn giản là đi dạo và hít thở cái không khí mặn mòi của đại dương thì Frisian chính là nơi để bạn trải lòng mình dang rộng lấy thiên nhiên hùng vĩ lý tưởng nhất.
Trang Thu (Theo globalgrasshopper.com)

Những Hình Ảnh Hoa Tulip Hà Lan Tuyệt Đẹp

























Mê mẩn cánh đồng hoa Tulip ở Hà Lan

(iHay) Ngắm nhìn những bức ảnh về cánh đồng hoa Tulip ở Keukenhof, Hà Lan, chắc chắn bạn sẽ nghĩ ngay đến kế hoạch xách ba lô lên để được đắm chìm trong những dải màu rực sắc của loài hoa này.

Keukenhof mở cửa cho khách du lịch bắt đầu từ tuần cuối cùng của tháng 3 đến giữa tháng 5

Đến với Hà Lan vào những ngày tháng 4, bạn sẽ không thể bỏ qua công viên hoa được xem là lớn nhất thế giới nằm ở thành phố Amsterdam - công viên Keukenhof. Những du khách khi đặt chân tới đây đều không muốn ra về bởi sắc đẹp của muôn loài hoa Tulip làm mê hoặc.

Những loài hoa Tulip mang nhiều màu sắc khác nhau được trồng thành luống, xen kẽ nhau tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Nhìn từ trên cao, người ta cứ ngỡ như ai vừa đổ những thùng sơn xuống đây.


Trong tiết trời tháng 4, hoa Tulip ở công viên Keukenhof nở rộ và thu hút hàng trăm nghìn du khách ghé thăm. Những bộ ảnh về hoa Tulip ở đây cũng được nhiều nhiếp ảnh gia trên thế giới chia sẻ.

Cùng ngắm nhìn cánh đồng hoa Tulip đầy màu sắc ở công viên Keukenhof (Hà Lan):

Trong hương thơm ngan ngát của muôn loài, bạn có thể tản bộ trên 15 km đường hoa trong công viên để thư giãn

Keukenhof được đặt tên "Vườn châu Âu", do từ khi thành lập, nó là vườn hoa lớn nhất thế giới vào dịp mùa xuân ở Bắc bán cầu 




Với diện tích 32ha, nơi đây trồng 4,5 triệu cây hoa tulip thuộc 100 loại khác nhau 




Khách tham quan có thể mua cây giống về trồng ở các cửa hàng bên ngoài công viên

Thoạt nhìn những bức ảnh này, người ta sẽ tưởng nó là một bức tranh được tạo ra bởi những chiếc bút chì màu đủ sắc. Nhưng thực tế, đó là những cánh đồng hoa tulip Hà Lan nổi tiếng.

Những luống hoa màu xanh sống động, màu đỏ, màu vàng, hồng nằm xen kẽ mượt mà như nhung giống như ai đó trải những tấm lụa đủ sắc màu xuống mặt đất để phơi giữa nắng hè ở vùng Lisse, miền Tây Hà Lan, nơi người nông dân chuyên trồng hoa để cung cấp cho hàng ngàn cửa hàng trên khắp thế giới.

Những ai biết tới đất nước Hà Lan có lẽ đều đã từng bị mê hoặc bởi khung cảnh này. Và mỗi năm đến mùa thu hoạch, hàng vạn du khách lại đổ xô tới khu vực này để chiêm ngưỡng.

Hoa tulip được trồng tại Hà Lan từ 4 thế kỷ trước. Người Hà Lan trồng hơn 9 tỷ bông hoa tulip mỗi năm và 2/3 số hoa này được xuất khẩu, chủ yếu sang Mỹ và Đức.

Mùa hoa tulip kéo dài từ tháng 3 tới tháng 8, nhưng thời điểm này được coi là đẹp nhất trong năm. Kết thúc mùa hoa, người dân lại chuyển sang trồng rau thay thế.




























Ảnh: Time, Reuters